ĐỒ ĐỆ XUỐNG NÚI, VÔ ĐỊCH THIÊN HẠ - Chương 1: Cao thủ xuống núi
Núi Côn Luân.
Ở sâu trong một hẻm núi thần bí, chín mươi chín cao thủ có thực lực đáng sợ đang canh giữ ở đây vì một lời hứa.
Nhưng họ đang rất khó chịu vì bị một người trẻ tuổi làm phiền.
“Cậu đi nhanh lên, chúng tôi không còn gì để dạy cậu. Mười vị sư tỷ của cậu đều đã học xong và rời đi, cậu đi mà gây tai vạ cho họ, tôi chỉ muốn được yên tĩnh làm mỹ nam thôi!”
“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới. Gia tộc Rothschild, ngân hàng Hoa Kì, gia tộc Morgan đều là sản nghiệp của tôi, bồi thường cho cậu rồi đấy, mau cút đi!”
“Đây là nhẫn của đế sư Long Quốc. Hãy nhớ quốc chủ Long Quốc là sư huynh của cậu, có rắc rối gì cứ đi tìm thằng bé”.
“Đây là lệnh bài của ba trăm nghìn cấm quân toà thánh ở Tây Jerusalem. Năm đó thầy là thần linh của họ đấy! Nếu có thời gian thì con hãy đến phương Tây bảo họ đấm bóp rửa chân cho con”.
“Đây là bí tịch của Quỷ Môn Thập Tam Châm! Quỷ Môn Thập Tam Châm tái hiện giang hồ đã đủ cho cậu! Lúc đó sẽ có rất nhiều người đến bái cậu làm thầy, cậu cần phải chú ý”.
“Dược Vương Bảo Điển cũng cho cậu đấy. Đây là quyển hạ, cậu tự nghiên cứu đi, tất cả loại bệnh nan y trên thế giới đều có thể chữa trị!”
“Đây là cách sử dụng thuật dịch dung, còn có phương thuốc của đan Dưỡng Nhan, đan Mỹ Dung, đan Định Nhan, tất cả đều ở trên đó, nó có thể giúp cậu trở thành bạn của phái nữ!”
“Đây là phương pháp phối chế thuốc độc và cách giải độc, cho cậu này”.
“Thầy ơi…”
“Cút đi!”
“Tôi không chịu nổi nữa!”
“Ông trời ơi, nếu con có tội thì xin ông hãy mang con đi, tại sao ông lại để thằng nhóc chết tiệt Diệp Bắc Minh này tới hành hạ chúng con chứ?”
“Bắc Minh, bây giờ cậu đã nhận được chân truyền từ chúng tôi, cậu đi nhanh lên đi!”
“Chúng tôi không còn gì để dạy cậu nữa!”
Máu sôi sùng sục, tai vạ người khác!
“Cậu có đi không? Rốt cuộc cậu có chịu đi hay không? Cậu mà không đi, tôi chết cho cậu xem!”
“Thầy Tam Thập cửu, thầy đừng tự làm mình tổn thương, con đi là được mà, hu hu hu…”, Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ mặt đau lòng muốn chết.
“Bắc Minh, con hãy nhớ kĩ! Xuống núi nhất định phải làm những điều mình thích, làm những điều mình thích nhé!”
“Con biết rồi ạ, phải làm những điều mình thích!”, Diệp Bắc Minh lớn tiếng đáp.
Lên đường trở về.
Chín mươi chín người thầy của Diệp Bắc Minh đã sắp phát điên rồi.
Trong năm năm qua, việc khiến họ hối hận nhất là nhận Diệp Bắc Minh làm học trò.
Bởi vì thiên phú tu luyện của tên nhóc này thực sự quá khủng khiếp.
Cậu ta không chỉ tu luyện võ đạo, y thuật, ngân châm, kiếm thuật, thân pháp, khinh công, dịch dung đến mức cao nhất mà còn giỏi hơn cả thầy!
Gần như đã vượt qua những người thầy như họ.
“Cuối cùng oắt con này cũng đi rồi”.
“Ha ha ha ha, đi rồi, đi rồi, tốt quá!”
“Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng được yên tĩnh, muôn năm!”
“Sau khi thằng nhóc này xuống núi nhất định sẽ gây tai vạ cho mười đứa học trò nghiêng nước nghiêng thành kia!”
Ở sâu trong núi Côn Luân, chín mươi chín cao thủ tuyệt thế phát ra tiếng cười còn vui hơn cả khi ăn Tết.
Sau khi đến đất liền, Diệp Bắc Minh phân vân giữa các loại phương tiện giao thông, cuối cùng quyết định đi máy báy về thành phố Giang Nam.
“Năm năm, cuối cùng mình cũng trở về. Năm năm trước gia đình mình gặp nạn, mình vừa mới vào đại học, một đám người đã xông vào nhà mình, không phân tốt xấu giết ba mẹ mình!”, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của năm năm trước, trái tim Diệp Bắc Minh như ngừng đập.
Một nhóm võ giả đã đột nhập vào nhà anh và giết người ngay bữa tiệc mừng anh lên đại học.
Ba mẹ Diệp Bắc Minh đã chết thảm vì che chở cho anh rời đi.
Anh bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị bắt, suýt chút nữa chết trong tay những tên sát thủ đó.
Cuối cùng vẫn nhờ Lục sư tỷ ra tay cứu anh và đưa anh về núi Côn Luân.
Nào ngờ Diệp Bắc Minh lại là kỳ tài tập võ nhiều năm khó gặp, anh chỉ mất năm năm đã học được tất cả bản lĩnh của chín mươi chín vị cao thủ.
“Năm năm, không cần biết ai là hung thủ, mình cũng sẽ khiến kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Bắc Minh tuyên bố.
Sau khi máy bay đáp xuống thành phố Giang Nam, Diệp Bắc Minh rời khỏi sân bay, gọi một chiếc xe taxi đi đến nhà cũ của mình.
Khi Diệp Bắc Minh rời sân bay, trong một căn biệt thự cực kì xa hoa ở nơi nào đó của thành phố Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên nhận được tin: “Gì cơ? Sư đệ của ta đã về?”
“Tốt quá, ha ha ha, sư đệ đã về, từ giờ mình không còn buồn chán nữa”.
“Nhưng thưa chủ nhân, năm năm trước gia đình của vị sư đệ này của cô gặp một cuộc thảm sát, ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời. Chuyện này…”, một người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt khó xử.
“Tôi biết chuyện này, còn từng điều tra giúp Bắc Minh, kẻ đứng sau…”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.
Cô ta bước tới trước tủ sắt, mở tủ rồi lấy một xấp tài liệu từ trong đó ra.
“Người trên này…”, người phụ nữ thở dài một hơi, đóng tài liệu lại.
“Theo dõi thật kĩ, khi nào thời cơ chín muồi thì đi gặp vị sư đệ này của tôi!”, người phụ nữ ra lệnh.
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên vội vàng lui ra ngoài.
Tại căn biệt thự mà Diệp Bắc Minh từng sống ở thôn Diệp Gia, thành phố Giang Nam.
Cỏ dại rậm rạp mọc ở khắp mọi nơi.
“Ba, mẹ, con trai đã về. Anh cả, em về rồi đây”, Diệp Bắc Minh quỳ phịch xuống đất, hai mắt đẫm lệ.
“Đây là lần cuối cùng Diệp Bắc Minh con quỳ gối. Mọi người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra kẻ thù đã giết mọi người và tự tay đâm chúng!”
Diệp Bắc Minh cắn răng, quyết tâm nói.
“Ơ, bóng lưng người trẻ tuổi kia trông hơi quen”.
“Hình như là con trai út của cậu bảy Diệp?”
“Không thể nào, năm năm trước cả gia đình cậu bảy Diệp đã…”
“Suỵt! Ông không muốn sống nữa sao? Cả thành phố Giang Nam không một ai dám nhắc lại vụ việc năm năm trước mà ông lại dám nhắc, coi chừng bị người ta biết, tối nay không biết sẽ chết như thế nào đâu đấy!”, một người qua đường bên cạnh hoảng sợ, vội vàng ngắt lời người nọ.
“À, đúng đúng đúng”, người đàn ông vừa nói sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Khi họ nhìn về phía cổng biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh đã không còn bóng dáng.
“Người đâu rồi?”
“Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ mình gặp ma?”
Lúc này Diệp Bắc Minh đã vào trong biệt thự của nhà họ Diệp, vừa đi được vài bước đã ngây người, bởi vì anh nhìn thấy ba ngôi mộ.
Thẳng hàng thẳng lối, thấy mà giật mình.
Mộ của cậu bảy Diệp!
Mộ của Chu Hương Liên!
Mộ của Diệp Bắc Phong!
Ba, mẹ, anh cả, cả ba người đều được chôn ở đây.
Mà tên người lập mộ, Chu Nhược Giai.
Nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện ra khuôn mặt của một cô gái.
Chu Nhược Giai!
Cô nhỏ hơn anh một tuổi, chắc năm nay cô chừng hai mươi hai tuổi và đang học năm tư đại học.
Lúc còn sống ba mẹ anh có làm ăn kinh doanh, quy mô cũng khá lớn, tài sản khoảng chừng bốn, năm mươi triệu.
Ba Chu Nhược Giai và ba Diệp Bắc Minh là anh em kết nghĩa, hai người họ được đính hôn từ bé. Nếu không có biến cố xảy ra, theo mong muốn của hai bên gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học anh sẽ kết hôn với Chu Nhược Giai.